- Ai đã từng lập trình trên iOS trước iOS 5.0 đều phải tự quản lý bộ nhớ, đó là kiến trúc Non-ARC. Nếu bạn quản lý bộ nhớ không tốt thì có thể crash app khi ứng dụng sử dụng nhiều memory quá và không bị huỷ đi. - Từ lúc Apple ra iOS 5.0 thì cũng ra 1 kiến trúc mới đó là ARC . Theo lý thuyết ARC là hệ thống tự quản lý bộ nhớ khi bạn khởi tạo nó. Giống như trình quản lý bộ nhớ của Java (garbage collector). - Nhưng theo mình thì chúng ta nên quản lý bộ nhớ khi mình khởi tạo những đối tượng đó thì tốt nhất, tức là viết theo kiểu ARC giống Non-ARC . Bởi vì nếu để system toàn quyền quyết định thì ta không biết khi nào chúng bị huỷ đi, theo cảm giác của mình khi hệ thống cần bộ nhớ thì nó mới bị huỷ đi. - Ví dụ mình có 5 biến với 1 biến A là property, 1 biến B là toàn cục được khai báo trong file .h, 1 biến C là toàn cục được khai báo trong file .m, 1 biến D là local và 1 biến array. Một vài lưu ý khi các bạn làm trên ARC nên chú ý là: Khi bạn khởi tạo 1 biến to...